MỤC LỤC
***
Sinh ra trên cuộc đời, ai cũng sẽ biết yêu. Tình yêu vốn có sẵn hạt giống trong mỗi chúng ta. Nhưng cho đến khi đi hết cuộc đời, mấy người đã thật sự “biết yêu”.
Thuở ban đầu
Tôi của ngày xưa đã biết rung động trước bạn khác giới từ rất sớm.
Ban đầu, trong tôi xuất hiện cảm giác quý mến nhẹ nhàng vì thích thú vẻ điển trai. Sau đó tôi dần ngưỡng mộ sự hài hước, tài năng và học lực của người bạn tôi quý mến. Nhưng vì tự ti vào bản thân mình quá khác biệt với bạn ấy mà tôi chỉ dám đơn phương thầm thích.
Cảm giác của một người yêu đơn phương cũng có sự thích thú, không bao giờ bị thất tình. Nhưng kèm theo đó là khao khát được một lần bày tỏ để được nhận lại tình yêu.
Mãi cho đến khi học đại học tôi mới thật sự có mối tình đầu tiên. Mối tình đó kéo dài trong 6 năm. Khi đó tâm trí tôi liên tục bị thu hút, cuộc sống bỗng trở nên đẹp lạ kì và thế giới của tôi lúc đó chỉ có hai người. Lần đầu tiên biết nắm tay người yêu, trong tôi có một luồng điện chạy dọc cơ thể và trái tim tôi đập loạn như muốn bay khỏi lồng ngực.
Khi đã lớn hơn
Cảm giác ấy cũng dần quen khi tôi trải qua vài mối tình.
Nhưng những mong muốn thì không thay đổi, thậm chí tôi còn khao khát mãnh liệt hơn nơi người mình yêu. Tôi luôn mong muốn được quan tâm, trò chuyện, gần gũi và chăm sóc cho nhau. Không chỉ có vậy, mỗi khi người đó coi tôi là số một trong cuộc sống của họ, tôi cảm thấy sung sướng lắm.
Rồi nhân danh tình yêu, đối phương phải thay đổi tính cách, thói quen theo ý tôi muốn, theo cái tôi cho là tiêu chuẩn tốt. Nếu họ làm trái ý, tôi liền cho rằng họ không tốt. Nếu họ phán xét, góp ý, tôi liền khó chịu, tức giận hoặc không bằng lòng. Thậm chí tôi sẽ phản kháng và có những lời nói, hành động khiến họ bị tổn thương mà tôi không hề ý thức được.
Tôi mang sự nhỏ bé thiếu thốn đó đi vào cuộc hôn nhân, nơi tôi gắn nhãn mác 3 Gốc. Vợ chồng tôi quen nhau trong lớp học về hôn nhân 3 gốc nhưng chúng tôi không hề ý thức được 3 độc đang đầy rẫy bên trong và điều khiển chính mình. Tôi bước vào hôn nhân với mong muốn có bạn đời để dựa dẫm, nương tựa.
Và chỉ sau vài tháng quen biết, chúng tôi đã trở thành vợ chồng.
Khổ đau xuất hiện
Với khoảng thời gian ít ỏi để tìm hiểu lẫn nhau trước hôn nhân, chúng tôi không đủ trí tuệ để thấy ra sự khác biệt còn đang ẩn giấu nơi mỗi người. Những bất đồng đó là một cái tôi còn xù xì gai góc - mầm mống để hôn nhân của chúng tôi thường có những cuộc đấu khẩu, mâu thuẫn.
Bản thân là nữ giới, tôi luôn cảm thấy rất tổn thương vì những lời nói và những hành động thiếu sự quan tâm chăm sóc của chồng. Nhưng tôi cũng không biết rằng, chồng tôi cũng đang rất mệt mỏi với những cơn cảm xúc vô lý từ vợ.
Chúng tôi mâu thuẫn từ nhỏ đến lớn, từ lời nói, lối sống, đến cách chi tiêu tiền bạc. Tôi luôn nhận được những phê bình từ chồng về sự tiêu xài không cần thiết, cũng như không biết trân quý đồng tiền.
Câu chuyện sẽ không có gì khác biệt so với các gia đình khác nếu như chồng tôi không phải đi xa một thời gian. Đây cũng chính là hoàn cảnh đẩy mối quan hệ chúng tôi tiến sâu hơn tới mâu thuẫn và mất kết nối với nhau.
Bên trong tôi luôn dằn vặt vì không được chồng công nhận những việc mình đã làm cho chồng và gia đình. Tôi bị cảm xúc lấn át và cảm xúc tiêu cực đã điều khiển tôi. Tôi nghĩ chồng không còn yêu mình.
Cuộc sống hôn nhân trở nên tù túng và luôn sợ hãi. Mỗi lần chúng tôi cố gắng hàn gắn lại là một lần tôi bị thêm những tổn thương và không dám nói chuyện với chồng.
Cùng CHUNG TAY đóng góp trí lực và vật lực để giúp 3goc.vn sản xuất thêm nhiều nội dung hay trong thời gian tới, bạn nhé!
Tôi về với tôi
Tôi lắng nghe những tiếng nói bên trong, từ cơ thể đến tâm trí. Thở vào, tôi biết tôi đang thở vào, thở ra tôi biết tôi đang thở ra. Hơi thở màu nhiệm đưa tôi trở về với chính mình để cảm nhận sự sống mà tôi không rõ lâu nay.
Hơi thở vào ra cho tôi biết mình không chỉ có sự đau khổ, mà mình có sự may mắn. Hơn bao nhiêu người đã chết ngoài kia mỗi ngày, thì hơi thở của tôi vẫn đang hiện diện ở ngay trong lồng ngực này và không ngừng nuôi dưỡng thân thể.
Tôi bắt đầu cảm nhận được sự hạnh phúc ngay nơi thân này. Hoá ra điều kiện hạnh phúc đã luôn hiện hữu từ khi tôi sinh ra mà tôi không cảm nhận được.
Để rồi hơi thở là cầu nối đưa tôi đến với tâm trí. Tôi lại thấu hiểu về những khổ đau mà bấy lâu tôi luôn dằn vặt. Khổ đau ấy vốn không có thật. Nó chỉ là một cái tôi nhỏ bé nào đó vẽ lên để ngăn tôi chạm đến những giá trị chân thật sâu thẳm nhất.
Thực ra, khổ đau ấy là do nơi chính tôi mà thôi. Khi tôi thay đổi góc nhìn, khi tôi nhìn ra những sự thật của cuộc sống.
Tất cả đều thay đổi mà không hỏi ý kiến của ta. Đôi lúc chúng thay đổi vừa ý ta. Khi ấy, chúng ta vui sướng, hạnh phúc. Nhiều khi chúng thay đổi không như ý. Tức giận, khổ đau từ đó khởi sỉnh rất nhiều. Ngay chính hơi thở của bản thân mình, mình cũng không thể kiểm soát được. Vậy hà cớ chi mà ta phải cố chấp vào những điều bất như ý.
Khi hiểu được điều đó, tôi buông được khổ đau một cách tự nhiên. Tôi trở nên bình an hơn, nhẹ nhàng hơn, thư giãn và thong dong hơn.
Và rồi tôi thật thấm thía những câu thơ Thầy Minh Niệm đã viết về khổ đau:
“Nếu không có khổ đau
Biết đâu là hạnh phúc
Nhờ mộng mị hôm nào
Ta tìm về tỉnh thức”
Yêu lại từ đầu
Khi hiểu sự thật đằng sau khổ đau, ngay lập tức, hạnh phúc tôi cảm nhận được cũng không giống những hạnh phúc trước kia.
Trước đây, hạnh phúc đến từ sự đạt được những điều tôi mong muốn. Hạnh phúc đó ngắn ngủi và chất chứa đầy khổ đau phiền não phía sau. Bởi mỗi khoảnh khắc, chúng ta luôn có nhiều cái muốn sinh khởi. Càng muốn nhiều, ta càng dễ khổ đau.
Bấy lâu tôi chỉ theo bản năng của mình dẫn dắt một cách mù quáng. Tôi chưa hiểu thật sự về "Yêu". Tôi quen anh, kết hôn cùng anh với mong muốn anh sẽ ban tặng, đáp ứng cho tôi những sự chiều chuộng, những cảm xúc ngọt ngào, những sự chăm sóc. Nhưng phải theo ý tôi muốn. Chính cái muốn mọi chuyện phải theo ý mình là sự sai lầm của tôi.
Hạnh phúc trong tôi giờ đây đã khác. Hạnh phúc đến từ sự trân trọng và biết ơn những gì mình sẵn có, thậm chí là biết ơn chính khổ đau mình đã trải nghiệm. Hạnh phúc này có mùi thơm dịu nhẹ, có một âm thanh du dương, có một cảm giác mềm mại và dễ chịu. Và điều quan trọng nhất đó chính là bất cứ lúc nào bạn cũng có thể chạm được đến niềm hạnh phúc ấy, chỉ với sự cảm nhận hơi thở của mình mà thôi.
Yêu mình là tự mình làm đủ đầy chính mình. Những khoảng trống bên trong đó, ngoài mình ra, không một ai khác, không một thứ gì khác bên ngoài có thể lấp đầy chúng. Để chúng ta vơi bớt những khoảng trống bên trong, chúng ta cần quay trở về với chính mình, nhìn ngắm bản thân, bật lên cơ chế cảm nhận và biết ơn những điều ta đang có. Cơ chế ấy luôn có sẵn trong chúng ta mà lâu nay ta không hề hay biết.
Hóa ra “Biết Yêu” là như vậy.
Trao đi tình yêu
Tôi trở về đối diện với những ngổn ngang trong mối quan hệ vợ chồng. Những tổn thương tôi gây ra cho anh trong sự thiếu hiểu biết của chính mình thật nhiều. Để rồi từ đó anh cũng mất niềm tin với tôi, cũng đáp trả lại tôi với những phản ứng gay gắt, chỉ trích về những sai lầm tôi đã phạm phải.
Giai đoạn đầu, nhiều khi tôi vẫn rất phản ứng theo thói quen, theo bản năng tự vệ. Nhưng đôi lúc, tôi cũng đã nhìn được sâu thẳm sau mâu thuẫn là những lỗi lầm của mình, là bài học mình phải hoàn thành.
Và tôi lựa chọn chủ động thay đổi để thoát khỏi tình trạng này, để làm cho cuộc sống mình trở nên tốt đẹp hơn.
Những gì tôi đã sai, tôi phải dũng cảm nhận lỗi, nhận lỗi với sự khiêm hạ, với sự cầu thị được tha thứ, được nâng đỡ.
Trong tâm tôi lúc đó, không được mảy may hay dư sót một chút suy nghĩ về lỗi lầm của người kia hay suy nghĩ cho mình là đúng.
Không phải có thể làm một lần là được ngay. Tâm trí cần thanh lọc và nhận diện mỗi ngày. Rồi dần dần ta sẽ làm được. Sẽ rất khó khăn, sẽ rất vất vả, sẽ rất mệt mỏi - nhưng hoàn toàn xứng đáng để ta thay đổi.
Mỗi ngày, tôi thay đổi một chút. Khi tôi tạo ra hạnh phúc và bình an cho chính mình, đó là chất liệu, là món quà để tôi chia sẻ và hiến tặng cho anh những giá trị tốt đẹp: sự dịu dàng, sự dễ chịu, sự bình an, sự tự do…. Anh được thụ hưởng điều đó và cũng sẽ nuôi dưỡng những giá trị tốt đẹp để hiến tặng cho tôi.
Và rồi chúng tôi cười với nhau nhiều hơn mỗi ngày. Tần suất tranh cãi cũng tự đó mà thưa dần. Cuộc đời đôi bên đều trở nên ý nghĩa hơn.
Tôi chợt nhận ra yêu người là mang sự đủ đầy của chính mình đi trao tặng cho người khác với sự không mong cầu được đền đáp và để cho đối phương được tự do là chính họ. Một tình yêu như vậy dù là trong mối quan hệ nào thì cũng sẽ tạo nên sự bền vững cùng bình an và hạnh phúc.
Hóa ra “Biết Yêu” là như vậy.
***
Nội dung: Lan Tĩnh Lặng - Học viên Content 3 gốc K7 Biên tập: Khánh Vi
Hình ảnh:
Comments