(Hành trình cởi bỏ những vai diễn giả tạo để tìm lại con người chân thật)
Giữa dòng đời ngược xuôi và hối hả, để khẳng định bản thân, ta thường hiện diện trước mặt mọi người bằng những chiếc mặt nạ và vai diễn của một người thành công có tiền tài và danh vọng. Nhưng khi người người ngưỡng mộ vai diễn hoàn hảo đó, ta lại cảm thấy hoang mang và mỏi mệt vì không được sống thật với chính mình
Từng không tin vào những điều tử tế, chân thành, kỳ thị những người nghe pháp, học đạo, sống âm thầm, giản dị. Tôi vốn dĩ cho rằng ở đời này chúng ta phải tranh đấu, giành giật và “mục đích tối thượng” của kiếp người là thành đạt sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền, có vị trí trong xã hội để được nể trọng, được tiêu thụ, mua sắm hưởng thụ cuộc sống thật nhiều.
Tôi gồng mình diễn thật tốt những vai diễn cuộc đời và mải mê kiếm tìm, giành giật để nắm bắt những thứ bên ngoài cho đến khi biến cố lần lượt xảy đến đã bẻ lái cuộc đời tôi một cách kỳ diệu…
…Bỗng nhiên muốn viết lại hành trình quay về bên trong của mình…
MỤC LỤC
Vai diễn con ngoan trò giỏi
Vai diễn của người có danh vọng và thành công sớm
Vai diễn rất hoàn hảo dù cuộc đời không hoàn hảo
Gặp lại con người chân thật của mẹ
5. Lời kết
1. Các vai diễn cuộc đời
Tôi bước vào đời với một tâm thế thường xuyên bất mãn từ khi còn bé: bố mẹ không hạnh phúc- bất mãn; phải sống xa họ hàng nội ngoại, không được quây quần gia đình – bất mãn; mấy đứa bạn thân đều là con sếp, nhà giàu – bất mãn; khi đi học, mấy đứa bạn đều được bố mẹ lo cho đi học thiếu sinh quân trong các ngành vũ trang, riêng mình phải học thật và tự thi Đại học – bất mãn… Không thể kể hết những điều bất mãn thường trực trong tôi từ bé đến giờ
Vai diễn con ngoan trò giỏi
May mắn là những bất mãn đó luôn là động lực để nỗ lực học tốt chứ không phải để bỏ bê học tập hay chán đời đi bụi. Tôi vẫn đảm bảo tròn vai một đứa con chăm ngoan, học tốt, đỗ các kỳ thi để bố mẹ tự hào với đồng nghiệp, hàng xóm. Tôi ước mơ trở thành diễn viên, MC truyền hình. Bố tôi nói: những ngành đó nhiều cám dỗ, dễ sống buông thả, nhiều người ly hôn, cứ làm Nhà nước như bố mẹ là ổn nhất… Hàng xóm tôi cũng động viên: Làm Nhà nước thì cũng phải làm Công an thì con người mới có giá trị!
Tôi băn khoăn câu nói “con người mới có giá trị” hóa ra giá trị con người được tính bằng nghề nghiệp, vị trí xã hội của họ? Hồi đó, may mắn khi sơ tuyển ngành Công an, tôi bị thiếu chiều cao nên bố mẹ đành ngậm ngùi tiếc nuối, còn tôi thì mừng thầm. Nhưng tôi cũng chẳng biết chọn trường gì, Truyền hình thì bố nhất quyết phản đối, tôi nhắm mắt chọn 1 ngành “chuẩn mực” và “an toàn” trong phạm vi khống chế và “có thể chấp nhận” của bố mẹ – Sư phạm. Năm tôi tốt nghiệp Đại học, gia đình chuẩn bị sẵn sàng cho tôi 1 công việc ổn định tại quê nhà. Tôi thấy cũng an toàn. Ok, đời đã cho mình vai, tội gì mà không diễn!
Vai diễn của người có danh vọng và thành công sớm
Sự chăm chỉ và năng động khiến tôi phát triển & thành công sự nghiệp sớm. Được bao người ngưỡng mộ, tôi ngày càng tự tin, càng cảm thấy mình "bất khả chiến bại" trong công việc. Tôi cũng không còn liên lạc với các bạn học cũ vì tôi thấy không còn phù hợp, mình đã đi xa hơn các bạn nhiều. Gia đình cũng rất tự hào và càng chăm chút cho tôi.
Chẳng biết tự bao giờ tôi cũng không còn vào bếp và không còn bận tâm đến những bữa cơm gia đình nữa vì với tôi bây giờ: cơm khách và các mối quan hệ là quan trọng hơn tất thảy. Tôi ưu tiên toàn bộ đời sống của mình cho việc chăm chút vẻ bề ngoài, từ trang phục váy vóc, mỹ phẩm, xe cộ, đồ dùng, chăm chút các mối quan hệ, tạo dựng hình ảnh trên trang cá nhân v.v…
Tất cả đều khá hoàn hảo! Tôi không cho phép mình có điểm gì chưa tốt hoặc chưa phù hợp với danh tiếng, hình ảnh mà mình đã dày công gây dựng.
Vai diễn rất hoàn hảo dù cuộc đời không hoàn hảo
Tôi mang theo vai diễn này đi vào một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, lấy chồng vì lý do: ai cũng phải lấy ít nhất 1 lần và vì cũng phù hợp hoàn cảnh, môn đăng hộ đối, sau đó tôi sinh con – vừa vặn lộ trình, đẹp lòng phụ huynh! Vài năm sau, dù đã nghe theo lời bố không làm diễn viên, MC truyền hình - tôi vẫn ly hôn – vết nhòe đầu tiên trên bức tranh hoàn hảo mà tôi đã gây dựng bao năm. Tiếp sau đó, cũng vì không chấp nhận được sự “thiếu hoàn hảo” này của bản thân, tôi chuyển nhà, chuyển nơi công tác, nhưng phải là một nơi làm việc “oách” hơn để những người ở nơi cũ phải “nể”.
Đời không như là mơ, ở nơi làm việc mới, tôi gặp vô vàn khó khăn bởi ở đây phần lớn đồng nghiệp đều là những người có gia đình khá giả, bố mẹ đều là quan chức. Tôi rất khó chấp nhận việc mình là mẹ đơn thân, không có người nâng đỡ, kinh tế kém hơn các đồng nghiệp khác. Nhưng “đâm lao thì phải theo lao”, tôi tiếp tục sắm vai một công chức trẻ đầy triển vọng, làm việc ở một cơ quan lớn, cuộc sống nhộn nhịp giữa thủ đô.
Tôi vẫn cố gắng vui vẻ, hoạt bát, mỗi khi tham dự sự kiện rạng ngời trên sân khấu, các bữa tiệc tùng ngoại giao, các mối quan hệ… Tại đây, lần lượt tôi được gặp những người đồng nghiệp tự tin, hào nhoáng thành công, đầy tham vọng - những người đồng nghiệp giống tôi đến mức tôi giật mình nhìn thấy hình ảnh quá khứ của mình ở khắp mọi nơi. Tôi bất giác tự hỏi: “Có phải vũ trụ đưa tôi đến đây để tôi xem lại thước phim về chính mình trước đây?”
Lần đầu tiên trong đời tôi vào vai một cô gái giản dị, ít nói, rụt rè, thiếu tự tin. Tôi đau khổ đặt ra biết bao câu hỏi: Vì sao mình lại ở hoàn cảnh này? Vì sao một người đầy tự tin, năng động, hoạt bát, tràn đầy năng lượng lại có thể phút chốc trở nên tự ti, rụt rè như vậy? Vì sao bỗng chốc tôi không còn ham thích việc chăm sóc các mối quan hệ, những bữa tiệc tùng, những lời có cánh…
2. Đi tìm giá trị cuộc đời
Tôi thu mình lại, suốt một chuỗi ngày dài, không ai biết rằng mỗi tối trở về tôi mệt mỏi gỡ xuống chiếc mặt nạ, nằm dài đẫm nước mắt khi nghe các bài giảng của thầy Minh Niệm. Sáng hôm sau lại yếu đuối, vụng về đeo chiếc mặt nạ “đi diễn”… Có lúc tự nhủ: Mình diễn tệ vậy, may mà ngày xưa đã không thi Sân khấu điện ảnh!
Diễn mãi rồi cũng mệt, cái mặt nạ mỗi ngày một dày. Niềm vui duy nhất của tôi khi đó là những cuốn sách và bài giảng của các thiền sư giúp tôi tĩnh lại, được sống thật với cảm xúc thật của mình. Tôi bắt đầu kết nối hơn với thiên nhiên, cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cùng lúc đó, tôi vô tình đọc được cuốn “Nhà giả kim” của Paulo Coelho. Câu chuyện của cậu bé chăn cừu đi tìm sứ mệnh cuộc đời mình đã thôi thúc tôi rất nhiều, đâu đó tôi lờ mờ nhận ra và tin rằng cảm giác hoang mang, thất vọng và sự thôi thúc tìm kiếm bên trong tôi chắc chắn là có lý do…
Lột bỏ mặt nạ, xả vai diễn
Cho đến một ngày tôi vô tình thấy video 1 người đang nói gì đó về “bát chánh đạo”, tôi tò mò dừng lại, trước đây mình chỉ nghe giảng “bát chánh đạo” từ các thiền sư, còn ông thầy này thì mặc quần âu, sơ mi, đầu tóc thì hơi giống nhưng chắc chắn ko phải thiền sư ^^ Tò mò nghe thử vài video nữa của thầy Trần Việt Quân… Và rồi tối hôm đó và cả những ngày sau đó, tôi tranh thủ từng giờ rảnh để nghe các video của thầy.
Tim tôi đau nhói khi nghe đến bài giảng “Đâu là giá trị cuộc đời”. Ừ nhỉ, giá trị thật sự của cuộc đời mình là gì? Chẳng phải bấy lâu nay mình vẫn được “định giá” bằng sự nghiệp, danh vọng, gia thế, các mối quan hệ? Không lẽ còn giá trị nào khác? Thì ra đây là câu hỏi đã khiến tôi nhức nhối bao năm qua mà tôi chưa biết gọi tên. Dù chưa thể trả lời nhưng ít nhất là tôi đã biết nơi tôi cần đến và người sẽ giúp tôi tìm ra câu trả lời!
Khoảng hơn 1 tháng sau, cầm đơn nghỉ việc trên tay, trong đầu chỉ văng vẳng câu hỏi: “Đâu là giá trị cuộc đời của bạn?”, nhờ đó tôi đủ dũng khí gõ cửa phòng sếp, nộp đơn trong sự ngỡ ngàng của đồng nghiệp, gia đình. Suốt thời gian thu xếp thủ tục nghỉ việc, tất cả mọi người xung quanh đều cố gắng chứng minh cho tôi thấy là tôi sai, tôi thật ngớ ngẩn khi bước ra khỏi vòng tròn an toàn này trong khi ngoài kia người ta giành giật nhau từng miếng cơm manh áo, đặc biệt giữa tình hình dịch bệnh khó khăn này.
Riêng tôi hiểu rằng: “tôi không thể để mình chết khát đúng vào lúc cây chà là xuất hiện ở chân trời” (dẫn ý trong “Nhà giả kim” – Paulo Coelho). Tôi đã bảo vệ mình trước mũi tên tấn công của đồng nghiệp và 1 số bạn bè bằng cách ném cho họ một câu trả lời rằng: tôi có công việc khác kiếm được nhiều tiền hơn – và mọi người hài lòng, vậy là tôi được yên!
3. “Khi bạn thực sự mong muốn một điều gì, cả vũ trụ sẽ hợp lại để giúp bạn” (Trích “Nhà giả kim”)
Tôi quyết định dành thời gian để gỡ bỏ lớp mặt nạ và chăm sóc cho những vết thương đang rỉ máu phía sau lớp mặt nạ hoàn hảo kia. Tôi đưa mẹ và con trai về quê trong sự ấm ức, sân giận của mẹ bởi bà không hiểu sao lại sinh ra 1 đứa con bướng bỉnh, phá hoại như tôi. Mặc kệ những gì mọi người đánh giá tôi khép lại tất cả mọi sự giao thiệp với bên ngoài, quay trở về nhìn lại cuộc đời mình.
Ngày làm việc cuối cùng, tôi lết những bước chân mệt mỏi về nhà, nằm dài trên sàn, mở bài thiền buông thư quen thuộc của Sư Minh Niệm, nước mắt lại chảy dài, lần này tôi đã dám khóc thành tiếng, tôi cấu xé bản thân, rồi co rúm người lại tự vỗ về như đứa trẻ. Tôi đang làm gì với cuộc đời mình thế này? Tại sao những người thân, bạn bè, đồng nghiệp, ai cũng có thể vui vẻ mỗi ngày đi làm, ai cũng hài lòng, ai cũng phấn đấu, giành giật để có vị trí nhàn hạ, có lợi ích nhiều nhất cho bản thân? Còn tôi, tôi đang tìm kiếm điều gì giữa cuộc đời này?
Ăn ngon mặc đẹp không thích, vị trí chức danh không hứng thú, đi làm nhàn hạ không vui !!! – Tôi trách mắng, dằn vặt bản thân, cái điều đơn giản ai cũng làm được mà riêng mình không thể. Cấu xé, dằn vặt, rồi lại thương xót mình hơn bao giờ hết… Sau một đêm trằn trọc, 5 giờ sáng hôm sau tôi được người bạn gửi đường link CLB Pháp thoại, lần đầu tiên tôi vào zoom chia sẻ với những người bạn xa lạ, tôi như đứa trẻ khóc òa khi có người hỏi thăm.
Sau 1 tuần tôi được mời tham gia Ban tổ chức CLB, lần đầu tiên tôi ngỡ ngàng: trên đời này vẫn có người ủng hộ mình, không cố chứng minh rằng tôi sai, không trách tôi sao công việc, cơ hội tốt vậy mà không nắm bắt…vẫn có nơi người ta sẵn sàng cho đi vô điều kiện, không lợi ích cá nhân, không lợi ích nhóm, không cơ hội, không vị trí, cấp bậc mà ai cũng trách nhiệm, tự giác, mong muốn hoan hỷ cho đi. Được nâng đỡ, yêu thương, tôi ngày càng tự tin, mở lòng hơn với mọi người, một thế giới mới mở ra trước mắt tôi – thế giới của năng lượng an lành, yêu thương và những điều tử tế.
Bây giờ tôi đã hiểu: hôm đó – ngày nghỉ việc đầu tiên của tôi, thời khắc tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng và vô tình vào buổi Zoom của CLB pháp thoại chính là khoảnh khắc vũ trụ gửi tín hiệu, duyên lành đến cho tôi, giúp đỡ tôi đặt bước chân đầu tiên trên hành trình chuyển hóa.
4. Lắng nghe trái tim mình
“Ở bất cứ nơi đâu cậu tìm thấy trái tim mình, thì cũng sẽ tìm thấy kho báu ở đó”
Trích”Nhà giả Kim”
Gặp lại con người chân thật của chính mình
Mỗi ngày được lắng tâm, thiền quay về bên trong, được nạp năng lượng từ những người bạn tại CLB pháp thoại, tôi dần tự tin và sẵn sàng kết nối với mọi người hơn. Lần đầu tiên tôi được sống thực sự với những thổn thức, cảm xúc chân thật nhất của chính mình; lần đầu tiên tôi biết nhắm mắt lại lắng nghe từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim mình, cởi trói cho những cảm xúc, những uất nghẹn bấy lâu nay tôi đã tự kìm nén, tự tổn thương chính mình…
Chậm lại, nhìn sâu, tôi thấy những vô minh, chấp ngã của chính mình. Nếu không có khổ đau, không có những duyên lành từ Thầy – Sách – Bạn, chẳng biết tôi sẽ còn tìm kiếm nắm bắt ở bên ngoài đến bao giờ nữa! Tôi đã hiểu lý do vì sao tôi thất bại trong vai diễn cũ, tôi đã biết từ nay sẽ không còn chiếc mặt nạ nào nữa, không có sân khấu hay sàn diễn nào nữa. Tất cả chỉ có sự thật!
Khi quay về với sự thật, trái tim tôi thổn thức cùng những khổ đau của bố mẹ tôi – thương yêu con hết mực, muốn dành cho con những gì tốt đẹp nhất, muốn làm thay con tất cả… Còn tôi thì chỉ luôn gai góc, bướng bỉnh, chống đối, đến giây phút cuối đời của bố, tôi vẫn không nói được lời nào với bố…
Nhưng tôi tin rằng trong lần tái sinh này của tôi, đâu đó ông sẽ cảm nhận được và tha thứ cho tôi. Có gì đó bên trong tôi thôi thúc rằng đã đến lúc cần kết nối lại với người thân. Tôi viết 01 lá thư bằng tất cả những gì bên trong mình mách bảo, những lời xin lỗi, cả những giận hờn chân thật nhất, sau cùng tôi gửi kèm 01 chiếc loa pháp thoại và tha thiết với mẹ rằng: Nếu mẹ thương con, hãy cùng con trải nghiệm những tuyệt vời điều này!
Gặp lại con người chân thật của mẹ
May mắn một lần nữa mỉm cười với tôi khi một ngày tôi nhận ra mẹ tìm đọc những cuốn sách tôi đọc, nghe những bài giảng tôi nghe. Và rồi tôi mạnh dạn rủ mẹ tham gia các khóa học phù hợp của các vị thầy, mỗi tối cùng ngồi thiền, thi thoảng tổ chức buổi “hiểu và thương” nhẹ nhàng ấm áp...
Từ một bà mẹ đầy tham vọng, áp đặt con cái, bất mãn với việc từ bỏ công việc ổn định, vị trí danh vọng của con, mẹ tôi lội ngược dòng trở nên bình an, sâu sắc và buông xả hơn; từ một người mẹ chưa từng nghe pháp thành Fan của thầy Trần Việt Quân, thầy Minh Niệm, cùng đồng hành với con đi học chánh pháp và hỗ trợ tôi được chậm lại, sắp xếp, định vị lại chính mình.
Mẹ bao dung rộng lớn đến vậy mà suốt bao năm tôi luôn định kiến rằng mẹ không thể hiểu, mẹ chỉ vậy thôi không thể thay đổi. Thì ra, khi ta thay đổi, tự khắc người khác cũng sẽ thay đổi và ta cần chuyển hóa chính mình trước khi muốn lan tỏa tới người khác! Tôi vỡ òa nhận ra điều giản dị mà phi thường rằng: trái tim chính là nơi khởi nguồn của mọi điều kỳ diệu, vậy nên trong cuộc sống, hãy biết lắng nghe trái tim mình, “ở bất cứ nơi đâu cậu tìm thấy trái tim của mình, thì cũng sẽ tìm thấy kho báu ở đó” (Trích “Nhà giả kim”).
5. Lời kết
Đời không trả cát xê, tại sao mình phải diễn? Những năm tháng “rong chơi” để thử nhiều “vai diễn” trong đời, vì mải chạy theo danh vọng, bị chi phối bởi đám đông, bởi những điều mà người khác đang theo đuổi nên tôi đã dấn sâu vào những vai diễn từ lúc nào không biết và mệt nhoài với việc tìm kiếm hạnh phúc bên ngoài. Nhưng giờ đây đã khác, nhận thức trong tôi đã thay đổi rất nhiều.
Những biến cố trong cuộc sống giúp tôi nghiệm ra rằng, hãy sống chân thật nhất với bản thân, thấu hiểu chính mình, bước đi trên con đường mình chọn chứ không phải vì bất kỳ ai tác động. Biết ơn vì qua những thăng trầm, sóng gió, tôi đã tìm lại được con người thật của mình, để bước sang một hành trình bình an thực sự. Xin mượn lời bài hát "Chỉ tình thương ở lại" thay cho lời muốn nói:
"Người vẫn ở trong tôi
Như tôi mãi trong người
Xin cảm ơn thành thật
Cho tôi được về TÔI..."
Bởi chỉ khi về nhà ta mới lột bỏ được chiếc mặt nạ, xả vai diễn để sống trọn vẹn với con người chân thật của chính mình
Nội dung: Nguyệt Minh Tuệ - Học viên Content 3 gốc Khóa 1
Biên tập: Nhàn Lý
Commentaires