Chúng ta sinh ra như thế nào, lớn lên ra sao và đã trải qua những gì chỉ bản thân mình hiểu rõ nhất. Mỗi người hôm nay chính là sự nhào nặn, lựa chọn, đổi thay qua rất nhiều dấu mốc cuộc đời.
Nhìn lại không phải để hối tiếc, không phải để dằn vặt, cũng chẳng phải để tự hào. Nhìn lại để thấu hiểu, bao dung, tự tin hơn với mình của hiện tại.
Tin chắc rằng câu chuyện “như hạt thóc rơi - sống trọn cuộc đời” của chị Phạm Quyên (Học viên lớp Content 3 gốc K5) sẽ mang đến cho độc giả nhiều cảm xúc và một lần nhìn lại hành trình đã qua để vững vàng bước tiếp.
Mục lục
8. Lời nhắn gửi
-----------------------
Sự khởi đầu của một hạt thóc rơi
Mình là một hạt thóc rơi. Nhà mình nghèo nên mẹ làm việc rất vất vả. Thậm chí đến ngày sinh không kịp tới trạm xá, mẹ đã đẻ rơi mình trên đường. Vì vậy hạt thóc rơi không có nghĩa là cố ý bị bỏ rơi, chỉ đơn giản là cách tự nhiên mình đến với cuộc đời.
Mình là con nhà nông chính hiệu, lớn lên từ cái lò gạch cũ. Vì vậy hồi nhỏ mình luôn mặc cảm, tự ti về hoàn cảnh. Mình không được ăn ngon. Những bữa cơm thường chỉ có nước mắm hay muối rang. Những ngày bố mẹ đi làm xa, ba chị em sẽ nấu một nồi cháo trắng đủ ăn cả ngày. Mình không được mặc đẹp. Quần áo thường là đồ của các anh chị em họ. Thế nên, mình rất thích Tết. Vì Tết mình mới có một bộ quần áo mới, mình được ăn thịt gà, thịt lợn.
Mình luôn ghen tị với những bạn bè cùng lớp vì tụi nó được mặc váy, đi guốc, được tổ chức sinh nhật, được mua xe đẹp. Vì ghen tị, mình trở lên lì lợm và có mục tiêu rõ ràng: Học giỏi. Mình phải học giỏi để bố mẹ tự hào, bạn bè ngưỡng mộ, để sau này có thể mua những thứ mình thích. Đó là mục tiêu duy nhất vì nếu không học giỏi thì mình cũng không biết làm gì hết.
Cứ thế, mình lớn lên với cơ thể yếu đuối, gầy gò, đen sì và một tâm hồn đầy nỗi sợ: sợ điểm thấp, sợ cô giáo mắng, sợ bạn trêu chọc, sợ làm bố mẹ buồn. Nỗi sợ khiến mình kiên cường, tự lập, chẳng cần ai bên cạnh. Nhưng nỗi sợ cũng khiến mình trầm lắng, thu mình lại trong thế giới riêng.
Mọc mầm và lá vươn lên xanh tốt
Hạt thóc rơi bé nhỏ, bơ vơ trên đường, trên ruộng, mặc cho nắng gió mưa dầm, đêm đêm co ro trong lớp vỏ mỏng manh nhưng cứng cáp. Hạt thóc ấy nhìn lên bầu trời mà lòng nặng trĩu, đã có lúc lo sợ không biết số phận mình ra sao, lớn lên sẽ thế nào?
Nhưng qua thời gian ngâm mình dưới nước, gom chút nắng, chút gió, chút sương, hạt thóc đã đến lúc nảy mầm. Đó là khi cô bé học sinh nhà nghèo đạt được những tấm giấy khen, danh hiệu học sinh giỏi, giải thưởng cấp tỉnh cho môn văn học. Mình vươn lên mạnh mẽ, cạnh tranh điểm với nhóm bạn đứng đầu lớp, không thua kém ai.
Sự hiếu thắng và thành tích khiến mình càng tin khả năng vươn lên xanh tốt. Mình tự tạo áp lực cho bản thân. Những năm tháng cấp một, cấp hai, cấp ba ấy, chưa năm nào mình nghỉ trọn vẹn ba tháng hè. Nghỉ hè là lúc mình tự học toàn bộ chương trình của năm học tới, thậm chí luyện đọc để sửa giọng. Buổi tối khi bố mẹ đã ngủ, mình vẫn ngồi miệt mài học bài. Có những hôm, nửa đêm mình vẫn bật dậy vì nghĩ ra một phương pháp giải bài mới. Nỗ lực của con gái khiến bố mẹ tự hào và mình trở nên đầy kiêu hãnh.
Nhưng hạt thóc mọc mầm, lên lá rồi vẫn có thể bị gió bầm dập, bị nước cuốn trôi và bị bật gốc rễ. Thất bại đầu tiên trong cuộc đời, đó là khi mình thi chuyên văn cấp ba nhưng trượt. Mình cảm thấy mọi thứ sụp đổ. Bao nhiêu suy nghĩ chồng chéo: nên từ bỏ trường chuyên hay vẫn tiếp tục nhưng rẽ sang con đường khác? Rồi cuối cùng, bố mẹ chọn lớp không chuyên của trường chuyên cho mình, còn mình chọn từ bỏ môn Văn chuyển sang học khối A.
Những ngày đầu lớp 10, trong khi các bạn cùng lớp học các môn tự nhiên rất giỏi, thì điểm của mình lẹt đẹt ở các kỳ thi tháng. Mình đã khóc khi nhận được điểm 4 môn hóa trong kỳ thi tháng đầu tiên. Sự mặc cảm lại xuất hiện và mình cảm thấy rất buồn.
Nhưng nếu cứ ôm nỗi buồn đó thì điểm của mình có cao lên được đâu. Vậy là mình quyết tâm rèn luyện, chăm chỉ học tập, đọc sách, luyện đề. Môn nào khó mình càng học, càng dành thời gian và công sức nhiều. Mình học từ thầy cô, từ bạn bè, từ sách vở. Sự kiên trì đã giúp mình đuổi kịp các bạn, thậm chí vươn lên top đầu của lớp.
Hạt thóc nhỏ bị tróc vỏ trầy da, gặp bao khó khăn trở ngại nhưng cái mầm nhỏ xíu vẫn âm ỉ sống. Cái mầm ấy là nghị lực, là quyết tâm không từ bỏ. Chỉ cần mình cố gắng, mình sẽ vươn lên được những cái lá đầu tiên và trở lên xanh tốt, dang tay đón nhận ánh nắng mặt trời.
Trổ đòng non thơm ngát cánh đồng
Mình thuận lợi bước chân vào ngôi trường đại học mình mơ ước. Nhưng sự tự ti, nhút nhát của cô sinh viên tỉnh lẻ, nhà nghèo nhất lớp lại khiến mình tự cô lập mình.
Không ai trong lớp nói chuyện với mình. Mình ngồi một mình, đi học một mình, lặng lẽ vùi đầu vào sách vở nhưng kết quả không được như mong muốn. Mình cảm thấy bất công. Mình khóc như mưa trong nhà tắm khi biết tin bị thi lại môn thể dục. Mình buồn bã khi điểm trung bình học kỳ đầu tiên chỉ được dưới 8.
Mình có ý định thay đổi môi trường vì nghĩ bản thân không hợp. Nhưng một người bạn đã nói với mình rằng: “Môi trường nào cũng vậy thôi. Nếu không thay đổi và thích ứng thì ở đâu mình cũng sẽ buồn, thất vọng, sẽ có muôn vàn thứ không ưng”
Mình phải thay đổi bản thân, phải biết mở lòng đúng lúc. Nhớ lại lý do bắt đầu, mình thấy yêu trường hơn, mình tự tin hòa nhập với bạn bè, tìm thấy niềm vui trên giảng đường Đại học. Ngoại hình không nổi bật, gia đình không giàu có nhưng mình sống nhiệt thành, chân thật với cơ thể khỏe mạnh và một mái ấm lúc nào cũng yêu thương và vỗ về mình.
Vậy đó, để trổ đòng non, thân cây lúa phải lấy sức mình phình to ra, thích ứng với thời tiết, chống chọi với côn trùng và sự cạnh tranh của cỏ dại.
Bông lúa hiên ngang nhưng dễ gục ngã
Những năm tháng đôi mươi, mình giống như một bông lúa trổ đòng thẳng đứng, hiên ngang giữa đất trời.
Ra trường, làm công việc mình thích, mình tự tin vì bản thân ở đâu cũng sống tốt được. Sau đó mình học lên cao học. Vừa học vừa làm vừa tham gia các hoạt động xã hội. Thậm chí mình rong ruổi với những chuyến du lịch tới những miền đất mới. Tận hưởng cuộc sống theo cách riêng, mình trở thành người hướng ngoại lúc nào không biết.
Mình thích những chỗ đông người, thích nổi bật, thích được khen, thích ăn ngon và mặc đẹp. Mình luôn chứng tỏ bản thân là một bông hoa rực rỡ. Bông hoa không ngần ngại thể hiện tính cách ở mọi nơi, dù là công việc hay cuộc sống. Mình dễ vui, dễ buồn. Mình không biết nhún nhường ai. Mình sẵn sàng đập điện thoại xả stress khi nhận sự phàn nàn của khách hàng và làm ầm ĩ cả văn phòng khi có ai đó làm sai trách nhiệm.
Mình đặt ra những nguyên tắc và yêu cầu những người xung quanh làm theo ý của mình. Mình buồn và thất vọng khi quan tâm tới người khác nhưng không được họ quan tâm lại. Cái tôi của mình quá lớn, sự tự ái quá cao nên mình không chia sẻ điều đó với ai cả. Mình chỉ lặng lẽ giận, lặng lẽ đẩy mọi người đi xa. Khi những người yêu quý mình rời đi vì bị tổn thương, mình mới nhận ra mình đã sai.
Một cô gái tự tin, đầy nhiệt huyết nhưng lại mang trong mình những cơn sóng ngầm, dễ dàng gục ngã khi trời không yên, biển không lặng.
Bông lúa mang những hạt thóc giá trị
Những năm ba mươi, mình sống yên bình và lặng lẽ, cho đến khi dịch covid ập đến. Ngày ngày nghe tin biết bao người ra đi, bao người đang vật vã giành lại sự sống, mình nhận ra con người thật nhỏ bé, cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào. Trong sự hoang mang, lo sợ, mình tự hỏi”: “Mình đang sống vì điều gì vậy? Sao bao lâu nay, mình không biết hài lòng với bản thân, luôn muốn và muốn hơn nữa. Mình muốn xinh đẹp, muốn có thật nhiều tiền, muốn địa vị xã hội, danh vọng, sự hào nhoáng. Đến cuối cùng, nếu chết đi có mang theo được không?”
Mình đã không biết trân trọng những gì mình đang có. Mình có một cơ thể lành lặn và khỏe mạnh, một gia đình đầy đủ và yêu thương, một công việc kiếm sống, mình có đồng nghiệp, bạn bè, đối tác luôn bên cạnh hỗ trợ và đồng hành cùng mình.
Thời gian cách ly ở nhà do dịch, mình bắt đầu tìm hiểu về bản thân, hiểu những giá trị to lớn mà mình đang có. Những điều đơn giản như vậy mà trước đây mình không hề biết.
Mải mê với nắng với gió trời, mình quên mất: Bông lúa luôn mang trên mình những hạt thóc giá trị.
Bông lúa chín là bông lúa cúi đầu
Covid ập đến khiến mình thức tỉnh sau những ngày sống hoang mang giữa dòng đời vô định. Mình sống chậm lại, trân trọng bản thân và những người xung quanh. Mình đến với thiền Vipassana của thầy Tuệ Từ như một cách tìm lại chính mình. Mình học cách lắng nghe bản thân, chịu đựng những tê mỏi của đôi chân, những suy nghĩ bủa vây xung quanh. Mình biết quản trị cảm xúc, không dễ sân giận, nóng tính như trước nữa.
Và may mắn thay, sau đó mình được gieo duyên tới lớp học Đọc vị bất kỳ ai của BKE. Mình biết bản thân mang sứ mệnh của con số 10, tuýp tính cách DI. Mình lấy cái tên Quyên Khiêm Hạ để nhắc nhở bản thân khiêm nhường học hỏi, rèn mình hàng ngày, vui bồi nội lực, vững tâm trước mọi hoàn cảnh. Mình có môi trường tu tập, có nhóm bạn tốt ở các khóa học Chánh kiến 1, Chánh kiến 2, tình yêu hôn nhân ba gốc, hành trình văn hóa đọc, một ngày hạnh phúc.
Được sống trong cộng đồng sống tử tế, ngày ngày phát triển trí tuệ - đạo đức - nghị lực, mình có thêm sự hiểu biết, có hạnh phúc tự thân, tâm bình yên và không dính mắc. Mình hiểu mỗi người đều có sự khác biệt, việc của mình không phải phán xét mà thấu hiểu và yêu thương, học cách từ bi hỷ xả, sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại, trọn vẹn với những lựa chọn của mình.
Mình đang trong quá trình chuyển hóa từ bông lúa ngậm sữa đến chín sáp, chín vàng, chín hoàn toàn. Thời điểm để bông lúa chín là khi nó biết bản thân mang trên vai những hạt thóc đang ngày càng phát triển đầy đặn, cần phải cúi đầu để ôm ấp, bao dung những hạt thóc ấy và vững chãi đón nhận mọi sóng gió, giông bão có thể khiến bông lúa gục ngã.
Thu hoạch hạt thóc vàng ươm
Mình từ một hạt thóc rơi, lớn lên, trưởng thành và trở thành một bông lúa chín. Mình hi vọng sẽ thu hoạch được những hạt thóc vàng ươm, đem lại sự đủ đầy trong tâm hồn.
Học lớp Content 3 gốc, mình biết bản thân mỗi người là một bông hoa, sẽ có ngày bừng nở chất tinh hoa. Mình lựa chọn là một bông lúa, cố gắng rèn luyện bản thân, để đem đến cho đời thật nhiều giá trị, lan tỏa những điều tử tế.
Bông hoa có hương thơm bay xa, bông lúa có hạt thóc trĩu nặng. Những hạt thóc ấy qua xay xát sẽ trở thành hạt gạo trắng tinh, dẻo thơm, mang đến cho người những bữa cơm ngon, những bát cháo nóng hổi, những đụn xôi lá sen ngọt ngào, những dây bột để tạo ra biết bao loại bánh tẻ, bánh giày, bánh đúc.
Và dù cho ta có thích bánh mì, thích gà rán, thích những bữa ăn thịnh soạn của nhà hàng năm sao đi nữa thì bữa cơm bên cạnh người thương yêu với những món ăn đơn giản như cơm nắm muối vừng, hay canh cua cà muối, canh rau muống luộc thịt rang, cũng làm ta nức lòng và vỡ òa trong hạnh phúc. Giá trị đó khó có thứ gì có thể thay thế.
Lời nhắn gửi
Từ một hạt thóc rơi, mình đã nảy mầm, mọc lá, trổ đòng và đang trong quá trình trở thành bông lúa chín.
Qua câu chuyện của bản thân, mình muốn nhắn gửi đến những ai đọc bài viết này: “Dù bạn có xuất thân thế nào, lớn lên gặp khó khăn ra sao, hãy thật tự tin, mạnh mẽ, sống một cuộc đời ý nghĩa”.
Hãy lắng tâm lại, suy nghĩ xem mình có đang gieo hạt, đang mọc mầm, đang xanh lá, hay đang đơm hoa và chuẩn bị kết trái, bạn nhé!
Nội dung: Phạm Quyên - Content 3 gốc khóa 5
Biên tập: Nhàn Lý
Hình ảnh: Trang
Dưới ngòi bút tài tình, câu chuyện về sự phấn đấu của tác giả hiện lên thật cuốn hút. Từ những khó khăn trong đời thường nhưng dưới góc nhìn sâu rộng đã cho chúng ta nhiều bài học giản dị mà vô cùng ý nghĩa. Cảm ơn bông lúa đã vươn lên thật mạnh mẽ! ( Từ Hân)
Bài viết hay quá!