Bạn muốn sống thọ bao nhiêu tuổi? Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu ngày mai mình sẽ phải chết? Nếu ai yêu cầu tôi trả lời, sẽ chẳng cần suy nghĩ nhiều câu trả lời của tôi sẽ là “TÔI MUỐN SỐNG THỌ TRĂM TUỔI, TÔI RẤT SỢ nếu chẳng may ngày mai tôi PHẢI CHẾT”.
Tại sao ai cũng sợ chết, tại sao ai cũng muốn sống càng thọ càng tốt như vậy?
Với tôi, tôi rất sợ nếu ngày mai phải chết thì ai sẽ nuôi dạy, chăm sóc 2 con của tôi?
Nếu ngày mai tôi phải chết thì ai sẽ phụng dưỡng mẹ tôi những năm tháng tuổi già, mẹ tôi còn đang bị bệnh nữa.
Tôi sợ nếu ngày mai tôi phải chết thì nhiều dự định, nhiều kế hoạch của mình bị dang dở, thậm chí chưa bắt đầu.
Rồi tôi cũng sợ không biết tôi sẽ chết như thế nào? Có đau đớn không? Có ai còn nhớ đến tôi nữa không? Đám tang tôi sẽ ra sao?
Rất nhiều dòng suy nghĩ tiêu cực nối tiếp trong đầu tôi. Tôi muốn được sống thật lâu để nhìn 2 con trưởng thành, để được HƯỞNG THỤ cuộc sống tươi đẹp này.
Nhưng chợt giật mình nhìn lại, chẳng phải nhiều người 80, thậm chí 90 tuổi hoặc hơn mới ra đi nhưng họ vẫn còn bao tiếc nuối chưa làm được hay sao?
Thậm chí, không ít người khi còn trẻ, có chút tài năng lại bất chấp pháp luật, dẫm đạp lên người khác để tranh giành lợi ích về cho mình.
Nhiều ông quan tham còn sẵn sàng bán cả lương tâm, bán cả đồng bào để nhận những khoản hối lộ chục tỷ nhằm phục vụ nhu cầu hưởng thụ của bản thân.
Rồi có nhiều người khác, họ không làm gì xấu, họ không hại ai nhưng họ chỉ biết cắm đầu vào làm, làm thâu đêm suốt sáng quên cả bản thân, quên cả gia đình chỉ để lo tích lũy được thật nhiều của cải vật chất, để bằng bạn bằng bè, để hơn người này người kia.
Họ đánh giá thước đo cuộc đời họ bằng nhà to, xe xịn, quần áo hàng hiệu, bằng sắc đẹp hơn người.
Khi có tiền, họ lại lao vào những cuộc vui, những chầu nhậu thâu đêm suốt sáng, để rồi sức khỏe tàn hoại, họ lại cuống lên tìm thuốc này thuốc kia để sống thật lâu, để hưởng thụ được thật nhiều.
Họ đang sống mòn, có lẽ cái chết lúc 30 tuổi hay 70 tuổi chẳng khác nhau là mấy
Đến những giây phút cuối cuộc đời, họ mới chợt nhận ra nhà có to đến mấy, ô tô có sang đến đâu, tiền có cả trăm nghìn tỷ cũng không mang theo được. Duy chỉ những gì họ đã nghĩ, đã nói, đã làm trong kiếp sống này sẽ theo họ mãi.
Rồi tôi lại nghĩ tới một tình tiết trong truyện “Một cuộc đời - một vầng nhật nguyệt”. Rahula con trai của Đức Phật nhập niết bàn lúc mới 21 tuổi, độ tuổi đang đẹp nhất của đời người.
Nhưng lạ thay, dù biết trước mình sắp chết nhưng Rahula không hề sợ, không hề hối tiếc cho cái chết của mình. Rahula bình thản đón nhận và ra đi trong thảnh thơi, mãn nguyện.
Vì sao vậy? Đơn giản vì 21 năm sống đó Rahula là sống thật ý nghĩa, thật trọn vẹn và cống hiến cho đời những gì tốt đẹp nhất, tinh tuý nhất.
Rahula đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Thực sự khi nghe đoạn này tôi rớt nước mắt. Tôi thấy hổ thẹn cho chính mình khi mình đã gần 40 tuổi rồi mà lại sợ chết đến vậy.
Ngẫm thật kỹ, hoá ra ẩn sâu dưới mong muốn được sống thọ của tôi là tâm Tham, Sân, Si vận hành. Tôi quá nhiều mong cầu cho mình, tôi quá dính mắc vào gia đình, người thân, vật chất.
Tôi hay than vãn, trách móc, tức giận khi mọi chuyện không như ý. Tôi không chấp nhận thực tại như nó vốn là. Tôi sợ vượt ra khỏi vòng an toàn của bản thân.
Tôi cần thay đổi ngay thôi. Tôi phải sống cống hiến ngay từ bây giờ. Tôi không thể làm điều lớn lao thì tôi có thể làm những điều nhỏ bé nhưng đầy tử tế.
Đơn giản như khi đi dạy tôi sẽ dạy hết mình, sẽ chuẩn bị bài thật kỹ, sẽ áp dụng nhiều phương pháp dạy học tích cực, sẽ lồng ghép nhiều bài học đạo đức vào các tiết dạy.
Quan trọng hơn nữa tôi sẽ cố gắng làm gương cho học sinh, tôi sẽ yêu thương đám học trò như thể chúng là con của tôi vậy. Tôi sẽ không cằn nhằn về lương thấp của giáo viên, không than vãn về sếp và đồng nghiệp của mình.
Tôi sẽ tặng những người tôi gặp bằng những nụ cười, niềm vui, sự bình an trong tâm hồn. Tôi sẽ cúi xuống thật gần với những cảnh đời bất hạnh. Tôi tập cho đi với tình yêu thương vô điều kiện.
Mỗi lần tham sân si xuất hiện trong tâm, tôi cần quay lại tự vấn bản thân, tôi đã làm được gì cho cuộc đời này? Nhân quả luôn vận hành dù mình có muốn hay không. Khi gieo những hạt giống thiện lành chắc chắn sẽ gặt quả tốt đẹp.
Vậy ra, thước đo của cuộc đời không phải là bạn sống được bao nhiêu năm, bạn tích lũy được bao nhiêu của cải vật chất mà đó là sự cống hiến cho cộng đồng từ những điều nhỏ bé nhất.
Tôi tin, chúng ta cứ cho đi, chắc chắn chúng ta sẽ nhận được những điều vô giá đó sự bình an, hạnh phúc và sự biết ơn. Và quan trọng hơn, nếu ngày mai, vô thường có đến ta cũng bình an đón nhận vì ta đã sống cống hiến, đó mới thực sự là thước đo của cuộc đời.
***
Nội dung: Học viên Content 3 Gốc
Biên tập: Khánh Vi
Hình ảnh: Hoàng Minh Tuấn - Học viên Content 3 gốc K5
Comments