Mỗi người đến với cuộc đời trong một hình hài duy nhất và một bản thể khác biệt. Nếu cứ cố chấp so sánh mình với người khác để chối bỏ, phán xét, hạ thấp bản thân chẳng khác nào người đã sẵn vết thương nhưng vẫn tự mình dùng dao cứa thêm vài nhát.
Hãy sống như một đóa hoa “tỏa ngát hương thơm cho đời”. Là một đóa hoa, bạn chẳng cần bắt chước, chẳng cần vì ai mà bừng nở, bạn cứ là mình thôi, lặng lẽ mang những điều tử tế theo một cách rất riêng đến tô điểm cho đời.
MỤC LỤC
—--------
Tôi là cô bé xuyến chi, lặng lẽ tựa mình bên đồi hoa mua tím, sống chan hòa bên khóm cỏ may không hương sắc nhưng lạc quan và yêu đời. Chiều chiều sau những buổi chăn trâu, tôi lại nghiêng mình nhảy nhót với nắng, gió và khí trời. Tôi say sưa những ngày tuyệt đẹp bên người thân và muôn loài cỏ cây hoang dại, tràn đầy sức sống.
Nhành hoa nhỏ ủ rũ bên đường
Những ngày êm đềm chẳng còn mãi. Vài năm sau đó, tôi mất đi người quan trọng nhất. Những nhành hoa cỏ dại cũng buộc nhường chỗ cho những loài cây trồng tạo ra thu nhập. Những nhát dao chặt phăng chúng đi, cứa vào tim tôi nỗi đau của sự mất mát quá lớn. Từ đó, tôi cô đơn giữa thế giới vốn tưởng chỉ thuộc về mình.
Trong sự lạc lõng, tôi gạt nước mắt vác ba lô từ biệt núi rừng, đi học ở một miền đất xa xôi (trong suy nghĩ của tôi hồi đó). Hành trang tôi mang theo là bàn cân so sánh nặng trĩu xiêu vẹo cả đôi vai bé nhỏ. Giữa dòng đời vô định, ngơ ngác nhìn những điều lạ lẫm, sự tự tin ngày nhỏ dại trong tôi đã chết. Tôi khép nép bên đường nhìn những bông hồng kiêu sa, những đóa hướng dương rực rỡ, cành sen thanh khiết…chợt thấy mặc cảm vì sự tầm thường của mình.
Tôi bắt đầu làm sống dậy tất cả bản năng của sự so sánh bằng cách luôn đối chiếu mình với bạn bè dù họ thân thiện và không hề có sự phân biệt. Trong mọi lượt cân đo, tôi đều thấy mọi thứ của “người ta” tốt hơn mình. Nếu không có thì bằng cách nào đó tôi vẫn bới cho bằng được. Đến mức đi thi học sinh giỏi, dù luôn đứng đầu bảng, thậm chí thi vượt cấp cùng anh chị khóa trên thành tích cũng tốt hơn nhưng tôi vẫn than vãn đó chỉ là may mắn. Lần nào cũng vậy, mọi người ai cũng khó chịu vì sự phủ nhận cực đoan của tôi. Về sau chẳng ai buồn khuyên nhủ tôi nên công nhận bản thân mình nữa.
Vì bạn bè không ngừng phàn nàn, tôi không trực tiếp so sánh mình và người bằng lời nói nữa nhưng tôi tự so sánh ngầm trong suy nghĩ. Ít nhiều nó khiến tôi tự nhủ cần cố gắng và nỗ lực. Nhưng tác dụng phụ cũng lớn không ngờ, tôi trở thành cánh hoa xuyến chi ủ rũ bên đường vì tự ti lúc nào không biết. Chưa bung nở đã sợ lùi tàn, chưa bắt đầu đã lo thất bại, cứ thế tôi là kẻ bàn lùi trong mọi cuộc chơi, cứ thế tôi cúi gằm mặt xuống đất - quên mất trên đầu luôn có ánh mặt trời.
Ai để bàn cân so sánh ở đây?
Vì một ngày u ám mà nghĩ cả cuộc đời tồi tệ, tôi cứ mãi chông chênh bên lề đường cùng đôi chân bước đi lúc cao lúc thấp. Tôi bỏ mặc bao cơ hội dù thầy cô, bạn bè, sau này là đồng nghiệp thúc giục. Tôi trượt dài trong sự tầm thường đến hèn mọn của mình.
Kiếp sống của loài hoa cỏ dại không ai bỏ công vun trồng khiến tôi không quên nỗ lực nhưng sự nỗ lực đó bị trói buộc bởi vùng an toàn do tôi tự tạo. Những sợi dây vô hình nhưng có sức mạnh ghê gớm, bóp nát bao khát vọng thời trẻ, nhường chỗ cho sự chối bỏ đến tận cùng. Càng ngày tôi càng đặt mục tiêu thấp bởi ám ảnh con đường thì quá rộng, nhìn xung quanh chẳng có mấy người, tôi sợ mình ngã sẽ không có ai vực dậy. Mà thực ra tôi nào đã từng ngã, bởi vì tôi có bao giờ chủ động đứng dậy để đi?
Cứ thế, tôi lặng lẽ đi qua biết bao năm tháng, nỗ lực trong bất lực vì tự giới hạn mình trong mưu sinh và cuộc sống gia đình. Càng thu mình lại, tôi càng thấy mình nhỏ bé; càng nhìn ra những thứ lấp lánh bên ngoài, tôi càng thấy mình kém cỏi; càng bước đi, tôi càng thấy mình vô dụng. Tôi chỉ biết xoáy sâu vào những điểm yếu rồi tự làm rỉ máu vết thương bằng bàn cân so sánh do mình ngốc nghếch mang theo. Tất cả chỉ bởi tôi kỳ vọng ngầm rằng bản thân sẽ trở thành một người hoàn hảo, làm hài lòng tất cả mọi người.
Lắng nghe sức sống tràn trề
Khi lạc vào thung lũng tuyệt vọng, ai rồi cũng muốn tìm đường để thoát ra. Nhành hoa xuyến chi mềm yếu và hay so sánh là tôi cũng không ngoại lệ. Sự rụt rè khiến tôi không dám đi những bước nhanh và dứt khoát, sự mặc cảm khiến tôi cứ lưng chừng nửa muốn vươn ra nửa lại muốn thu về.
Trong lúc phát bực với sự dùng dằng ấy, thông tin tuyển sinh lớp Content 3 gốc (Khi ấy là khóa 1) chạm vào mắt và đọng lại trong tâm trí của kẻ luôn nghĩ mình chẳng hề có ích. Không biết động lực nào thôi thúc tôi đăng ký mà không cần suy nghĩ - điều này trái ngược với tôi trong phiên bản nhìn đâu cũng thấy đúng nhưng nhìn mình là thấy sai. Mong ước vào cho bằng được nhưng đến khi học, bản tính nhút nhát trong tôi lại vực dậy. Suốt 1 tháng trời, không mấy ai biết sự hiện diện của tôi (vì có mấy khi tôi bật cam, mấy khi tôi thảo luận cùng mọi người đâu)
Nhưng mưa dầm thấm lâu, các nội dung của lớp học cũng dần khiến cây xuyến chi chấp nhận buông đi những chiếc lá vàng úa, để chúng hòa vào đất thành phân bón cho chính mình. “Mỗi người là một đóa hoa” - câu nói của cô giáo Liên Thanh vỗ nhẹ vào vai tôi ở khóa 1, khoác vai tôi ở khóa 2 và mỗi ngày một chút, trở thành người bạn thân cận thủ thỉ bên tai tôi rằng: hãy công bằng, không phán xét, không chối bỏ, hãy nhìn mình một cách đa chiều.
Ừ nhỉ, mỗi người là một đóa hoa: hoa hồng kiêu sa, hướng dương rực rỡ, hoa bưởi thơm khiến lòng ai bối rối…Tôi là cành xuyến chi mong manh trước gió nhưng sức sống mãnh liệt và gần như nở hoa bốn mùa. Dọc 2 bên đường tôi đi mỗi ngày, làm gì có loài hoa nào sau nỗi đau bị từng nhát dao chặt đến gốc rễ vẫn ung dung mọc lại, mỗi lần một tươi tốt hơn, chẳng cần một bàn tay chăm sóc, nâng niu và chiều chuộng. Bản thân tôi sau tổn thương vì mất mát, sau những ngày dài lạc lõng, chẳng phải cũng chưa từng buông xuôi, vẫn nỗ lực hết mình hay sao?
Bừng nở theo một cách riêng
Đến đây, tôi chợt nhận ra, vì mải mê vẻ đẹp của các loài hoa mà bỏ quên đòn gánh so sánh từ bao giờ. Bỗng thấy hành trang gọn gàng và nhẹ nhõm vì giảm đi phần nhiều sự đối chiếu với bên ngoài, gạt đi cảnh tự “bạo lực” bản thân.
Vẫn là tâm thế ấy, từ từ và chậm rãi (nhưng không còn bất như ý vì sự chậm rãi ấy) chấp nhận điều xấu xí, công nhận điều dễ thương, yêu đương cả “hình hài” những điều mình đang hình thành. Không gồng mình chạy theo đám đông, không vì người đời thúc giục, tôi lặng lẽ nhú mầm xanh, nuôi dưỡng từng chiếc lá để lần lượt từng ngày những cánh hoa trắng nhỏ xinh nghiêng mình khoe sắc.
Vì hạn chế so sánh mình với người, chỉ nhìn lại hôm qua và quan sát bản thân của hiện tại, tôi trở nên mềm mại hơn. Tôi bắt đầu nhìn ra điểm mạnh - yếu trong sự khác biệt của tất cả mọi người và trân trọng điều đó. Giống như đóa xuyến chi, có thể lạc lõng khi tìm về phố thị nhưng lại tô điểm cho miền quê yên bình; có thể không phù hợp với cô tiểu thư đài các nhưng lại rất nên thơ trong tay cô thôn nữ yêu đời; có thể hương sắc không nổi bật nhưng nguyện lặng lẽ hiến dâng: khi là một món ăn dân dã, khi là một vị thuốc hay và luôn sẵn sàng nghiêng mình hút những chất độc hại để mảnh đất đó được trong - sạch - lành.
Cuộc đời của loài hoa xuyến chi, ẩn sau dáng vẻ mong manh, tưởng chừng vô dụng là một hành trình thật tuyệt. Giống như tôi, 33 năm cúi mình bên lề đường, phải đến hôm nay mới nhận ra mình cũng có nét đẹp - vẻ đẹp của sự bất toàn, luôn cần phải nỗ lực, luôn không ngừng làm tròn. Biết ơn hoa đào, hoa lan, hoa hồng, hoa thược dược…đặc biệt biết ơn hoa bồ công anh trong lớp Content 3 gốc đã giúp tôi nhận ra dù loài hoa hoang dại cũng có thể tô điểm cho đời.
Lời nhắn nhủ
Rốt cuộc, trong cuộc đời này không có điều gì đơn thuần chỉ là vô dụng, là thấp kém, là đồ bỏ đi. Điều bạn khăng khăng là điểm yếu nhưng nếu đặt vào vị trí phù hợp cũng luôn có cách để tỏa sáng và trao giá trị.
Hoa xuyến chi có thể không phù hợp để trang trí những bữa tiệc sang trọng nhưng đủ gây thương nhớ cho những lữ khách du ngoạn đường dài. Và tôi chính là một người bộ hành không cưỡng lại sự đắm say trước vẻ đẹp giản đơn, mong manh, không ồn ào, không quá nổi trội nhưng bền bỉ ấy.
Mỗi người là một đóa hoa, hãy vì bản thân mà nở rộ, cũng sẵn sàng chấp nhận lụi tàn theo quy luật vô thường.
Nội dung: Nhàn Lý
Biên tập: Liên Thanh
Hình ảnh: Tuệ Tâm - Học viên Content 3 gốc - K4
Comments