top of page
Writer's pictureKhánh Vi

Chính tôi phải là người đầu tiên cần thấu hiểu chính mình

Updated: Mar 18

Xã hội hiện đại không thiếu những người sống trong điều kiện vật chất đầy đủ, tiện nghi mà vẫn cảm thấy cô đơn, mặc cảm, trầm cảm. Dù sống giữa những người thân thương mà vẫn có cảm giác bơ vơ, lạc lõng, không ai hiểu mình.

Chúng ta cứ mải mê đi tìm kiếm một người nào đó có thể ở bên cạnh và ban phát tình thương cho mình. Nhưng cứ tìm kiếm mãi chúng ta có phát hiện ra người đó đang ở đâu không? Tôi đã từng như thế, từng đi tìm kiếm một người có thể hiểu thương mình và rồi một ngày tôi đã phát hiện ra người đó đang ở đâu.

thấu hiểu chính mình
Luôn tìm kiếm ai đó có thể hiểu mình

Thấu hiểu chính mình là người hướng nội

Tôi là một người hướng nội. Tuy nhiên, nếu bạn tiếp xúc với tôi một thời gian bạn sẽ nghĩ tôi là người của bộ ngoại giao. Bởi ở những nơi đông người tôi nói không hề ít và cũng là người khá hòa đồng với dễ gần. Không biết những người hướng nội khác như thế nào chứ tôi có rất nhiều tâm sự, chỉ có điều không phải với ai tôi cũng xả ra những mối bận tâm trong lòng mình.


Ngày bé tôi thích có chị em gái để được chuyện trò bầu bạn. Khốn nỗi, số tôi chỉ được làm em của một ông anh trai hơn tôi 8 tuổi. Hai anh em dù không khắc khẩu, không xích mích với nhau, nhưng anh không phải là người mà tôi có thể tâm sự những chuyện nhỏ to. Anh có biết chơi búp bê đâu, anh cũng chẳng biết nhảy dây hay chơi chuyền….


Bấy nhiêu thôi là đủ để loại anh ra khỏi danh sách đồng minh thân cận có thể hiểu tôi rồi. Lúc tôi có ý thức về bản thân và thế giới xung quanh thì anh đã đi bộ đội và đi học xa nhà. Vẫn biết nhiều nhà anh trai và em gái thân thiết với nhau lắm nhưng anh em nhà tôi lại không nằm trong số đó.


Trong nhà mẹ tôi là người làm ra kinh tế chính trong gia đình nên mẹ tôi đi làm từ sáng đến tối muộn. Bố tôi ở nhà sửa chữa xe đạp, xe máy rồi cơm nước, việc nhà. Bố vừa làm bố vừa làm mẹ luôn…


Tuy vậy, bố cũng không thể cho con gái những lời khuyên mà chỉ những người phụ nữ mới gặp phải. Bố không trải qua những ngày “đèn đỏ”, bố không bị đau bụng dữ dội đến mất ngủ lúc nửa đêm trong những ngày ấy.


Bố chỉ có thể đón tôi về vì tôi đau bụng quá mà phải nghỉ học giữa buổi và lấy chai nước ấm cho tôi chườm bụng. Tôi cũng không đủ dũng khí để kể cho bố nghe về sự ngưỡng mộ của mình với một bạn trai học giỏi trong lớp. Vậy là dù rất yêu quý bố nhưng bố vẫn không thể hiểu tôi nghĩ gì, muốn gì.


Cho nên mỗi khi có chuyện gì tôi đành dốc bầu tâm sự với một cuốn nhật ký. Một lần vô tình ông cậu “có duyên” của tôi phát hiện ra “em” nhật ký đó. Tôi đã hỏa táng em nó vì không muốn có người thứ ba nào phát hiện ra sự tồn tại của em. Vậy là dù em rất tốt nhưng tôi rất tiếc khi phải chia tay em. Bỏ em đi đôi lúc tôi cảm thấy lạc lõng, chơi vơi trong gia đình vì không biết tìm ai để trải lòng mình.


Đến tuổi dậy thì tôi càng có nhiều chuyện rối lòng hơn. Đã vậy với bạn bè tôi như là cái thùng rác vậy. Chúng bạn thường tìm tôi để kêu ca, than thở, phàn nàn rồi sướt mướt…Tôi là người lắng nghe chúng nhiều hơn là chúng lắng nghe tôi.


Thi thoảng thấy trong lòng không vui tôi lại đi ra cây cầu gần nhà ngắm nhìn dòng nước và cảnh vật xung quanh để thả trôi nỗi buồn của mình theo dòng nước. Đến bạn bè cũng không ai hiểu nên thời đó tôi từng mơ mộng sau này lúc có người yêu, có chồng chắc hẳn anh ấy sẽ là người rất hiểu và luôn lắng nghe những điều thầm kín của tôi. Dù gì thì chồng tôi là người sẽ sống với tôi đến cuối đời mà.

thấu hiểu chính mình
Tuổi thơ tôi cần được mẹ bên cạnh, để được ôm ấm, để được vỗ về

Và rồi cứ tìm kiếm một ai đó sẽ thấu hiểu chính mình

Học đại học ở một trường xa nhà tôi phải tự lo toan cho cuộc sống của mình. Kết thúc bốn năm đại học tôi vẫn chưa thấy tăm hơi một nửa của tôi đâu. Mặc dù đã mở cửa trái tim mình nhưng không ai cao tay đủ sức hạ gục tôi cả. Nói cho đúng là tôi cũng thấy tương tư một anh chàng cùng xóm trọ nhưng hai đứa chả đứa nào tiến lên cả nên cuối cùng chả đi đến đâu hết.


Học đại học xong tôi cũng đi theo lập trình sẵn có của một đời người là đi làm kiếm tiền nuôi thân, trả nợ bố mẹ. Cuối cùng đến năm 26 tuổi tôi cũng bị trúng mũi tên của Thần Tình Yêu khi gặp chồng tôi bây giờ. Anh là mối tình đầu và cũng là mối tình cuối cùng trong quãng đời độc thân của tôi.


Tôi đang rất hả hê vì gặp được người đầu gối tay ốm và đang dự định sẽ tra tấn anh bằng những cuộc chuyện trò không có hồi kết, cho anh phải nghe tôi nói để bõ công tôi chờ đợi anh bao lâu thì hỡi ơi, đời không như là mơ…


Cuộc sống sau khi kết hôn của chúng tôi đầy những mâu thuẫn và bất đồng, xung đột ngày một leo thang khi chúng tôi có con. Có lúc tôi cảm thấy hụt hẫng, chơi vơi như rơi xuống vực thẳm bởi người mà tôi từng đặt hy vọng sẽ là người thấu hiểu tôi, đồng cảm với tôi, sẵn sàng chia sẻ với tôi mọi chuyện lại là người làm tôi thấy thất vọng và tổn thương ghê gớm.


Đang trong những tháng ngày hôn nhân thất vọng và chán chường, tôi vô tình đọc được những bài viết của các chị trong một nhóm dành cho cha mẹ chia sẻ về sự tự thấu hiểu, tự chăm sóc, tự yêu thương chính bản thân mình.


Từ những chia sẻ của các chị tôi còn tìm đến những lời dạy của đức Phật. Tất cả như một lời nhắc nhở tôi hãy nhìn lại cách sống, nhìn lại suy nghĩ và nhìn lại thái độ sống của mình.


Liệu rằng bản thân mình đã thực sự thấu hiểu chính mình chưa mà đòi người khác phải thấu hiểu mình? Liệu rằng mình đã biết cách yêu thương chính bản thân mình chưa mà đòi người khác phải yêu thương mình? Liệu rằng mình đã biết cách làm cho mình vui vẻ, hạnh phúc chưa mà đòi người khác phải làm mình vui vẻ, hạnh phúc?


Tôi như chết đuối vớ được cọc khi nhận được những lời cảnh tỉnh đó và một hành trình thay đổi bản thân bắt đầu. Tôi tập giảm bớt những mong cầu ở chồng và tập nhìn mọi việc ở những góc nhìn khác đi để đón nhận mọi việc xảy đến với mình.

Rồi sự thay đổi của tôi đã có những tín hiệu đáng mừng khi vợ chồng tôi bớt to tiếng với nhau hơn. Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng giống như một cú vả mà cuộc đời dành cho tôi giúp tôi thoát khỏi cơn mê.


Sau bao nhiêu năm đi tìm kiếm một người có thể thấu hiểu và thông cảm với mình tôi dần nhận ra bài học rằng: CHÍNH TÔI PHẢI LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN CẦN THẤU HIỂU CHÍNH MÌNH. Tôi không còn mong cầu chồng phải hiểu tôi nữa mà tôi tìm cách tự thấu hiểu chính mình.


Và khi tôi phát ra tín hiệu thì vũ trụ đã gửi cho tôi những chỉ dẫn để tôi quay lại hành trình viết. Mỗi một lần viết là một lần tôi nhìn rõ hình hài nội tâm của mình hơn.


Lúc viết là lúc tôi tâm sự với chính mình. Người mà luôn cận kề với tôi đó là chính bản thân tôi. Người mà tôi có thể tin tưởng nhất đó là chính bản thân tôi. Vậy nên người có thể thấu hiểu tôi nhất chỉ có thể là chính bản thân tôi. Chỉ cần tôi dành thời gian cho chính mình thì tôi sẽ luôn được lắng nghe.

thấu hiểu chính mình
Viết là cách kết nối với tâm hồn bên trong

Lúc viết là lúc tôi được là chính mình

Có rất nhiều chuyện tôi không thể bộc bạch với ai nhưng khi ngồi lắng tâm viết lại những chuyện đã xảy ra tôi rất thật với mình. Những cảm xúc hay suy nghĩ nếu phải che đậy với người ngoài thì giờ hiển hiện hết ra trên từng con chữ khiến cho tôi thấy nguôi ngoai đi rất nhiều.


Có những tâm sự không dám nói ra với người cần nghe vì không đủ can đảm để đối diện nhưng khi viết ra tôi thấy mình can đảm hơn rất nhiều. Lúc viết là lúc tôi nhìn rõ con người đang ẩn sâu bên trong mình. Hình hài nội tâm bị cơm áo gạo tiền ngày thường che lấp đi cứ hiển hiện dần dần qua từng con chữ.


Mỗi một trải nghiệm, mỗi một cảm xúc phơi bày trên trang giấy khiến tôi nhìn rõ những điểm mạnh và điểm yếu của mình, thấy cả tham – sân – si đang lẩn khuất trong từng suy nghĩ, cảm xúc, thấy được cả sự mong manh, yếu đuối, thấy được cả sự dịu dàng, dễ thương.


Lúc viết là lúc tôi được nhắc nhở về chất thơ, chất nghệ thuật tiềm tàng trong con người tôi đang chờ được khám phá. Chỉ khi ngồi lắng tâm quan sát và cảm nhận những gì tốt đẹp mà tôi đang có, những điều tự nhiên đang diễn ra xung quanh mình tôi mới thấy tâm hồn mình bay bổng và thơ mộng như thế nào, mới thấy yêu cái Chân, cái Thiện, cái Mỹ biết bao.


Lúc viết là lúc tôi được nuôi dưỡng tình yêu với chính bản thân mình. Ngồi đọc lại những gì đã viết tôi thấy yêu mình hơn vì những gì đã trải qua, ngưỡng mộ mình hơn vì những gì đã làm được và biết ơn mình hơn vì đã luôn cố gắng trong mỗi chặng đường.


Chính vì vậy mà chỉ cần có thời gian là tôi sẽ ngồi viết. Càng viết tôi càng hiểu mình, càng hiểu mình tôi lại càng muốn viết. Càng viết tôi lại càng yêu mình, yêu viết.


Thế đấy, tôi viết cho tôi, tôi viết cho những người thương của tôi, tôi viết cho những người mà tôi chưa hề quen biết.

-----------

BDT số 06 - Thu Trang

Cuộc thi Viết HIỂU MÌNH QUA CON CHỮ – do dự án GNH Talk tổ chức nhằm khuyến khích cộng đồng thực hành thói quen tĩnh lặng, quay vào bên trong để kết nối và nghiên cứu chính mình.


49 views0 comments

Commentaires

Noté 0 étoile sur 5.
Pas encore de note

Ajouter une note
Untitled-1.jpg

Cùng chung lý tưởng
“Giáo dục chuyển hoá 3 Gốc”

Trang thư viện 3 Gốc mong nhận được phản hồi, động viên hoặc “ủng hộ” tuỳ hỷ đến từ độc giả. Bởi đây là thông điệp ngầm nhắn gửi “Những gì chúng tôi làm mang giá trị thiết thực đến cho mọi người”, giúp 3GOC.VN sẽ ra mắt nhiều nội dung giá trị hơn trong thời gian tới. 

Trí nhân

Đóng góp tài năng viết lách của mình cho trang

01

Tài vật

Đóng góp bằng tài chính

02

Nội dung chuyển khoản:

3goc.vn_Tên_Điều nhắn gửi

Số Tài Khoản: 215962349

Ngân hàng: ACB - PGD Vạn Hạnh

Tên tài khoản: Bùi Thị Thanh

z5270840594423_a3c1e7ba81d7effac77193110559e12d.jpg
bottom of page