Có lẽ hầu hết mọi người đều mong muốn có thể thay đổi thế giới, hay ít nhất là thay đổi những thứ xung quanh theo ý muốn của mình. Nhưng dường như càng nỗ lực, chúng ta càng cảm thấy bất lực.
Vốn dĩ những thứ bên ngoài, chúng ta không thể kiểm soát được. Vậy muốn thay đổi cuộc đời mình, ta cần phải làm gì?
Dưới đây là câu chuyện thay đổi cuộc đời bằng cách quay vào bên trong - một hành trình đầy gian nan và nước mắt mà tôi đã trải qua để có được hạnh phúc vẹn tròn như hiện tại. Mời bạn cùng đọc nhé!
Mục lục
Mong cầu càng nhiều - khổ đau càng lớn
Tìm được người thầy lớn - chạm lối sống tỉnh thức
Đừng cố thay đổi thế giới - hãy thay đổi chính mình
Mong cầu càng nhiều - khổ đau càng lớn
Tôi có một cuộc hôn nhân không tình yêu. Năm 2012, sau 6 tháng ra trường, tôi lấy chồng trước sự ngỡ ngàng của ba mẹ và bè bạn. Mẹ tôi sống chết phản đối cuộc hôn nhân chóng vánh này vì tôi còn quá trẻ, chồng tôi chỉ hơn tôi có 1 tuổi và chưa hề có công việc, sống phụ thuộc vào gia đình.
Không ai biết rằng, tôi vừa trải qua nỗi đau khi bị mối tình đầu phản bội. Tôi khi đó chỉ nghĩ rằng “ai cùng được, không phải anh thì ai cũng như nhau cả thôi.” Tôi chạy trốn lên xe hoa trong vô cảm chỉ sau 2 tháng tìm hiểu anh - chồng hiện tại của tôi.
Bước vào hôn nhân, tôi nhận ra cuộc sống không như mong đợi. Tôi - một đứa ngây thơ, yêu lãng mạn, thích những chiều nắm tay quanh bờ sông hóng mát, đêm đêm cùng nhau lượn phố ngửi mùi hoa sữa nồng nàn của mùa thu... Còn anh - chồng tôi, khô cứng và thô kệch.
Anh chẳng quan tâm tôi đang vui hay đang buồn, đang muốn gì hay cần gì. Chúng tôi, cứ như hai đường thẳng song song, vô cực. Tôi luôn thầm so sánh anh và tình cũ. Tôi muốn anh hiểu tôi, muốn anh lắng nghe mỗi khi tôi nói. Những ngày lễ trong năm, tôi luôn mong chờ điều gì đó thật đặc biệt giống như tôi là cô công chúa xinh đẹp dưới ánh nến lung linh đón nhận bó hoa thơm ngát từ anh cùng những lời ngọt ngào âu yếm. Nhưng sự thật thì phũ phàng, tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ 1 bông hoa hay một lời chúc nào từ anh. Vậy nên ngày lễ tôi thường vùi đầu trong chăn khóc rưng rức - thương cho mình.
Rồi đứa thứ nhất chào đời. Chưa kịp trưởng thành, tôi đã phải làm mẹ. Ông trời quả là cho tôi quá nhiều thử thách, khi bạn nhỏ thực sự khó nuôi. Con khóc ngằn ngặt ngày đêm, hơn 1 tháng đã phải đi hết bệnh viện này tới bệnh viện kia điều trị chứng viêm phổi, viêm phế quản, rồi con biếng ăn, còi cọc mãi. Kinh tế không có, chúng tôi cứ thế dằn vặt nhau. Tôi mong anh có thể kiếm tiền giỏi giang - như chồng người ta.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, đứa thứ hai đến với tôi trong một lần “không may” khi đứa lớn chưa đầy 2 tuổi. Tất cả đến khiến trầm cảm ghé thăm tôi lúc nào không hay.
Tối ấy, sau khi cho con ăn mà con chẳng chịu ăn, một mình với bụng bầu hơn 7 tháng, tay dắt đứa lớn, tôi như vô định đi về phía bờ sông cuồn cuộn chảy. Trong đầu nghĩ rằng tôi nên chấm dứt những ngày tháng đau khổ này tại đây!
Ngồi bên bờ sông, tôi ngắm nhìn dòng nước lặng lẽ. Ánh trăng hòa lẫn ánh đèn đường hiu quạnh lấp lánh trôi trên sông. Đứa lớn nằm gọn trong vòng tay tôi ngủ lúc nào không hay. Chỉ có tôi ngồi đó đối diện với chính mình. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn sâu trong tâm trí của mình. Tôi tự hỏi tôi đến với cuộc đời này làm gì? Tại sao tôi lại có mặt ở đây? Tại sao mọi thứ đều như chống lại tôi? Tại sao tôi lại đau khổ? Và rồi, tôi giật mình khi đứa nhỏ trong bụng mình đạp mạnh. Tôi bừng tỉnh!
Không nhớ hết những gì đã diễn ra trong tâm trí tôi đêm đó. Chỉ biết rằng, một suy nghĩ đã kéo tôi về với thực tại rằng: “Tôi còn ba mẹ yêu thương tôi, còn hai sinh linh bé nhỏ cần tôi chăm sóc, tôi không thể hèn nhát đầu hàng cuộc đời này.”
Tìm được người thầy lớn - chạm lối sống tỉnh thức
Có một câu nói rất hay rằng: “Khi thế giới bên ngoài biến động lớn đến mức không còn điểm tựa nào nữa thì chính là đến lúc chúng ta buộc phải quay vào bên trong.”
Trở về từ bờ sông trong đêm ấy, tôi thấy bộ dạng hốt hoảng phờ phạc của chồng, có lẽ anh đã đi rất nhiều nơi để tìm tôi. Tôi thấy những giọt nước mắt lo lắng của mẹ trên điện thoại khi vừa gọi điện vừa mắng tôi xa xả nhưng giọng lạc hẳn đi - có lẽ mẹ nơi quê nhà đã vô cùng lo lắng khi sợ đứa con nhỏ của mẹ nghĩ quẩn.
Tôi xin phép chồng được về nhà mẹ một thời gian.
Trở về vùng quê yên bình ấy - nơi tôi đã sinh ra- chợt lòng tôi bình yên đến lạ. Bố mẹ vui mừng khi tôi trở về, còn tôi - không thể nào nhắm mắt. Vẫn căn nhà ấy, bố mẹ tôi, em của tôi, mọi thứ đều thân quen quá. Trong màn đêm yên tĩnh, tôi nhìn sâu vào bên trong mình. Lần đầu tiên tôi gõ những dòng chữ lên thanh tìm kiếm của google: “ Đâu là ý nghĩa cuộc đời?”
Và có lẽ cuộc đời tôi thay đổi từ khi đó.
Trên trang tìm kiếm, tình cờ tôi thấy video của thầy Trần Việt Quân cùng với dòng chữ “đánh thức ý nghĩa cuộc đời”. Tò mò tôi nhấn link và nghe bài giảng của thầy. Tôi như bị cuốn theo từng lời thầy nói. Lần đầu tiên tôi biết đến 3 độc Tham - Sân - Si, lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm 3 gốc Đạo đức - Trí tuệ - Nghị lực, lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mọi đau khổ mà tôi mang đều xuất phát từ chính tôi, từ cái tâm mong cầu quá lớn.
Tôi học được rằng tình yêu thương thuần khiết là yêu thương không so đo tính đếm, nó chỉ biết nhẫn – nại – cho – đi. Thương yêu là cội nguồn của hạnh phúc, giống như một nụ cười nhẹ nhõm, lan truyền âm thầm nhưng mạnh mẽ. Cho đi yêu thương là cho đi một hạt mầm để từ đó hạnh phúc lại tiếp tục sinh sôi, người được nhận yêu thương sẽ biết yêu thương kẻ khác, người được giúp đỡ sẽ biết mình cũng có khả năng giúp đỡ, người được chăm sóc sẽ tìm thấy xung quanh bao khốn khó cần được dịu xoa.
Tôi rèn bản thân qua tư duy nhân - quả, ấy là việc nỗ lực để hiểu tại sao điều này xảy ra khi điều kia xảy ra. Nếu chúng ta hiểu nhân quả của hành vi nào đó là không tốt, chúng ta có thể điều chỉnh hành vi của chính mình theo cách tốt hơn vì cuộc sống hạnh phúc hơn.
Tôi nhận ra mình không thể thay đổi thế giới nhưng có thể thay đổi chính mình. Tôi bắt đầu tập nghe pháp, đọc sách tinh hoa, thiền tập mỗi ngày, đăng ký các khóa học để phát triển bản thân. Tôi hòa mình vào cộng đồng những anh chị cùng trên con đường tìm về chính mình giống như tôi.
Đừng cố thay đổi thế giới - hãy thay đổi chính mình
Thế giới luôn vận hành theo quy luật nhân - quả, tôi tin như vậy. Bất cứ một quả nào ta nhận được đều ít nhiều do nhân mà chúng ta đã gieo trước đó.
Tôi rất ấn tượng trước một bài báo dưới đây :
Tương truyền rằng trong khu mộ tại nhà thờ Westminster, London (Vương quốc Anh), giữa những tấm bia mộ của nhiều nhà lãnh đạo và những người nổi tiếng thế giới, có một tấm bia mộ đặc biệt ghi lại vài lời tâm sự khi sắp lìa đời. Trên đó có nội dung như sau:
“Khi tôi còn trẻ, còn tự do, trí tưởng tượng của tôi không bị giới hạn, tôi đã mơ thay đổi thế giới.
Khi tôi đã lớn hơn, khôn ngoan hơn, tôi phát hiện ra tôi sẽ không thay đổi được thế giới, vì vậy tôi rút ngắn ước mơ của mình lại và quyết định chỉ thay đổi đất nước của tôi. Nhưng cũng như vậy, dường như đất nước không thể thay đổi được.
Khi tôi bước vào những năm cuối đời, trong một cố gắng cuối cùng, tôi quyết định chỉ thay đổi gia đình tôi, những người gần nhất với tôi. Nhưng than ôi, điều này cũng là không thể.
Và bây giờ, khi nằm trên giường, lúc sắp lìa đời, tôi chợt nhận ra:
Nếu như tôi bắt đầu thay đổi bản thân mình trước, lấy mình làm tấm gương thì có thể thay đổi được gia đình mình, với sự giúp đỡ, động viên của gia đình mình, tôi có thể làm điều gì đó thay đổi đất nước.
Và biết đâu đấy, tôi thậm chí có thể làm thay đổi thế giới!”
Những ngày đầu làm quen với lối sống mới, thay vì xem hoạt hình hay nghe những bài nhạc theo xu hướng, tôi đăng ký các kênh pháp thoại của thầy Thích Nhất Hạnh, thầy Minh Niệm, hay nghe giảng từ các bài giảng của thầy Trần Việt Quân. Mỗi lần nghe tôi đều ghi chú những gì mình tâm đắc vào một cuốn sổ nhỏ. Tôi nghe trong lúc nấu cơm, trong khi lau nhà, phơi quần áo.
Chồng tôi ban đầu cho rằng tôi “hâm”, nhưng có lẽ mưa dầm thấm lâu, anh bắt đầu ngấm dần những lời giảng của các thầy từ lúc nào. Anh không còn hành xử thô lỗ trước mặt các con nữa bởi anh hiểu mình chính là tấm gương để các con soi vào.
Mỗi buổi sáng trong lớp Sờ Cái Bụng, tôi dậy từ 4h30p chỉ để theo dõi cái bụng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở. Ban đầu tôi buồn ngủ lắm, nhưng mỗi khi sờ cái bụng mình tôi cảm thấy bình an, cảm thấy an trú trong hiện tại. Tôi đem điều này tới cho mẹ của mình, mẹ chưa từng biết về thiền nhưng cũng nói mẹ cảm thấy rất bình yên.
Và từ khi tôi bắt đầu thay đổi, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt dịu dàng hơn, thương yêu hơn, trên môi tôi đã nở nụ cười hàm tiếu. Dường như, nụ cười ấy làm sáng cả ngôi nhà nhỏ, nó như một ngọn lửa sưởi ấm trong đêm đông. Chồng tôi đã biết yêu thương, quan tâm tôi không chỉ những ngày lễ mà cả những ngày bình thường. Anh cùng tôi nghe pháp thoại trên đường đi bộ. Anh ủng hộ tôi tham gia các khóa học để phát triển bản thân. Anh luôn đồng hành cùng tôi trên con đường dạy hai con mỗi ngày.
Giờ đây, tôi có một gia đình bình yên và hạnh phúc. Con đường tu tập của tôi còn rất dài, nhưng tôi luôn có một niềm tin tôi có anh và gia đình nhỏ luôn bên mình. Tôi đã thay đổi để thế giới nhỏ quanh tôi được hạnh phúc hơn bắt đầu từ chính tôi.
Các bạn thân mến, cuộc đời là một hành trình dài mà mỗi chúng ta đều cần học một bài học cho bản thân. Hãy luôn nhớ rằng : Muốn thay đổi thế giới, hãy bắt đầu từ chính chúng ta.
Nội dung: Nguyễn Tuyết - Học viên Content 3 gốc K2
Biên tập: Nhàn Lý - Khánh Vi
Hình ảnh:
Comments