Ngày cuối thu, từ sáng sớm Sài Gòn đã mưa rả rích, mưa với tôi như là một chất xúc tác cho cảm xúc.
Cầm trên tay cuốn sách, đọc từng con chữ tôi thấy như lồng ngực mình đang đau nhói lên từng cơn. Cuốn sách này có phải đang viết cho tôi không nhỉ, nó hiểu thấu những gì mà tôi đang phải trải qua. Nỗi đau về sự mất mát, về sinh ly tử biệt, về những vô thường của cuộc sống.
Nếu như là trước đây, tôi có thể đang khóc lóc hay oán trách số phận nhưng bây giờ tôi lại như đang gặm nhấm những nỗi đau đó qua từng con chữ.
Mở cuốn sổ tay dang dở, tôi cặm cụi viết cho kịp. Viết như suối nguồn tuôn chảy hết những nỗi buồn, sự dằn xé nội tâm trong lòng. Viết để giải thoát chính mình. Nhìn về quá khứ, hiện tại và tương lai, tôi viết cho thỏa nỗi lòng mình, dù chẳng biết để làm gì, nhưng điều đó như đang khâu vá, chữa lành đứa trẻ trong tâm hồn tôi.
Viết để chữa lành nỗi mất mát bên trong
Tôi của trước đây đã từng là con bé đau khổ vì mâu thuẫn với đứa bạn thân, tôi dùng cách viết để xoa dịu những tổn thương đầu đời. Lớn hơn một chút thì ba rời xa tôi, những kỉ niệm ùa về trên hai hàng mi ướt đẫm trang giấy, tôi vừa viết vừa nhớ về những kỉ niệm trong ngôi nhà xưa có ba có mẹ và em gái ấm áp, vui cười.
Những khoảnh khắc đó như in vào tâm trí, tôi oán trách tại sao ông trời sao mang đến cho tôi những bất hạnh, khổ đau. Cách tôi viết ra như đang xả hết những gì mà nội tâm tôi đang dằn xé. Thay vì hét lên cho cả thế giới biết mình đang đau khổ như thế nào tôi lại dùng cách viết ra như một cách chữa lành những tổn thương. Rồi cũng bằng cách viết tôi tự động viên mình đứng lên kiên cường và mạnh mẽ.
Và tôi cũng không biết tôi có được cái khả năng này từ đâu và từ lúc nào?
Có phải do tôi sinh ra ở một thành phố mộng mơ, hay do cuộc sống cho tôi “ba chìm bảy nổi” , hay đó là món quà mà vũ trụ gửi tặng cho tôi!
Thời đó tôi cũng chẳng biết việc viết như vậy sẽ có ích lợi gì, nhưng khi được viết tôi trở nên là chính mình, tôi vui khi viết tôi cười, tôi buồn khi viết tôi khóc. Thay vào việc tâm sự với ai tôi dùng cách tâm sự với chính mình qua cuốn sổ tay bé xíu.
Sau này hiện đại hơn, tôi biết dùng máy tính, biết chụp ảnh, biết đến các trang mạng xã hội, tôi lại dùng dùng vốn ngôn từ hạn hẹp của mình để bày tỏ yêu thương và lan tỏa những điều tích cực mỗi ngày.
Đôi khi chỉ là một khoảnh khắc đón bình minh ở phố núi với đám bạn. Với vài tấm ảnh tôi cho là đẹp trong mắt mình cũng đủ cho tôi có thể viết ra được vài trang giấy. Cái thời mới tập tành sử dụng Facebook tôi đã biết tạo cho mình một trang riêng chỉ để viết, để nhắn gửi tôi của tương lai. Bằng cách đó tôi cũng được mọi người biết đến nhiều hơn.
Với mối tình đầu yêu xa, chúng tôi cũng đã từng bày tỏ sự yêu thương, nhớ nhung qua trang blog riêng bí mật của hai đứa. Thay vì việc nhắn tin hay gọi điện, chúng tôi dùng cách đó để lưu giữ lại những hồi ức tốt đẹp về nhau.
Việc viết trở nên với tôi “tự nhiên như hơi thở”, tôi có thể viết ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào.
Tôi có cô bạn thân mặc dù rất hoạt ngôn nhưng với cô ấy để viết một điều gì đó nó như là một cực hình, phải dùng đến từ “rặn từng câu từng chữ”, thế nhưng với tôi đúng là nó trở nên một cách nhẹ tênh, khả năng quan sát và ghi nhớ tốt, nên mỗi nơi tôi đến, những người tôi gặp đều sẽ dễ dàng trở thành nhân vật chính trong quyển sách của riêng tôi.
Chữa lành bằng cách quay vào bên trong để tu tập
Tôi cứ viết trong vô thức, viết cho thỏa nỗi đam mê, viết cho những gì mà tôi chưa kịp giãi bày. Cho đến khi vũ trụ tát thẳng vào mặt tôi bằng những bài học quá đắt giá, tôi trở nên mất phương hướng trong vòng xoáy của sự đau khổ, oán trách bản thân và hối hận.
Tôi bắt đầu tu tập, tôi đọc sách nhiều hơn, nghe nhiều hơn và dần mở lòng đón nhận từng khoảnh khắc của hiện tại, những điều nhỏ bé nhất cũng có thể vô tình làm tôi thấy hạnh phúc.
Tôi hiểu những gì đang diễn ra và viết theo một cách khác, không oán, không buồn, mà chấp nhận và tận hưởng những gì của hiện tại. Đi qua nhiều biến cố, chiều sâu tâm hồn của tôi dần được phát triển mạnh hơn, qua đó cách viết của tôi cũng có những chuyển biến tích cực hơn. Mỗi ngày không còn trở nên nhàm chán mà tôi dùng việc viết lách để hồi tưởng lại quá khứ, hướng đến tương lai và biết ơn hiện tại, nhìn nhận sự biến động xung quanh và quay về lục tìm tâm thức.
…
Tin tin, một buổi chiều tôi nhận được email thông báo về cuộc thi, thật ra thường thì tôi rất lười đọc những email đại loại như kiểu email marketing như vậy, nhìn lướt qua màn hình tôi thấy được vài chữ đầu tiên, tự nhiên linh tính có cái gì hút tôi phải mở ra xem.
Tôi nghĩ vũ trụ đang nhắn gửi nó đến với tôi, để tôi mở lòng ra thế giới bên ngoài thay vì cuộn tròn trong những năm gần đây, để tôi gần hơn với những người có chung sự quan tâm và hơn hết tôi sẽ gặp được những người thầy dẫn đường để việc viết của tôi trở nên có ý nghĩa hơn, như những bông hoa mang hương đến cho đời.
Thế là tôi tuôn chảy những dòng này trong vòng 20 phút, rồi lục tìm một tấm ảnh xưa cũ, dùng canvas sửa sửa sau đó là gửi luôn cho GNH.
Nếu bạn đọc được tới đây, tôi nghĩ là vũ trụ cũng đang gửi lời mời đến bạn đó. Nếu bạn thích viết như tôi thì hãy chia sẻ câu chuyện của mình để lan tỏa đến nhiều người hơn, còn nếu bạn không thích viết hoặc chưa thử bao giờ, thì tại sao không thử một lần để quay vào bên trong tìm lại chính mình bằng những câu chữ giản đơn, dễ hiểu nhỉ?
—-----
BDT số 07 - Amy Nguyen
Cuộc thi Viết HIỂU MÌNH QUA CON CHỮ – do dự án GNH Talk tổ chức nhằm khuyến khích cộng đồng thực hành thói quen tĩnh lặng, quay vào bên trong để kết nối và nghiên cứu chính mình.
Hình ảnh: Phạm Liên
Comments